Tôi sợ nhất phải hát. Tôi thuộc những người, khi cất giọng lên thì không liên quan đến giai điệu, hoặc là nhạc công trở thành dư thừa. Nhạc đi đằng Đông còn tiếng hát thì đi đằng Tây, cứ như mặt Trăng với Mặt Trời vậy. Bạn cảm tưởng như bạn đi một cái xe, nhưng nó không đi đến nơi bạn muốn mà chỉ đến nơi nó muốn, tức là đến ngã ba đường, thì nó quyết định chia tay bạn, vì bạn rẽ phải, còn nó rẽ trái. Vậy đó là cái gì, ai cần cái mớ hỗn độn này ? Tiếng hát sẽ “át tiếng bom” theo nghĩa đen. Đó là lý do tôi luôn từ chối phải hát ở bất cứ đâu có thể, để không tra tấn người nghe bất đắc dĩ. Người ta bảo “hát hay không bằng hay hát” nhằm khích lệ mọi người góp vui. Nhưng mà tôi thì đã hát không hay mà còn không hay hát nữa, cho nên khó mà tưởng tượng hoặc hình dung ra được. Do có lẽ mọi người đã được nghe kể về hậu quả nếu phải nghe tôi hát rất ghê gớm, tất nhiên là tiêu cực rồi (hoặc bạn có thể tìm một từ chính xác hơn nhưng sẽ nặng nề hơn), nhờ vậy mà tránh được nhiều trường hợp khó xử cho đôi bên. Trong cuộc sống, có những thời điểm hoặc những giai đoạn bạn gặp vô vàn tình huống tiến thoái lưỡng nan và bạn chỉ có thể cố gắng chọn phương án ít tệ hơn mà thôi.
Bức tranh “The Scream” của họa sỹ Edward Munch (nguồn: vov)
Tôi đang cố mô tả nó chân thực nhất có thể để tạo ra một niềm vui trong một buổi chiều bỗng mưa buồn. Ít nhất thì sau này khi nhìn lại, chúng ta vẫn nhớ đây là lúc nào. Đây là một ngày tháng Tám của một năm đặc biệt, nhiều biến cố trên hành tinh này. Lũ lụt xảy ra dữ dội ở châu Á, Trung Quốc, Ấn Độ, Bangladesh… đối mặt với những trận mưa lớn kéo dài triền miên. Nhưng ở châu Âu hay bắc Mỹ, hạn hán đến mức có nơi là tồi tệ nhất trong vòng 500 năm qua. Điều này không khiến các kỳ phùng địch thủ ngừng công kích nhau trên mọi mặt trận, họ đang đứng vững như hai chiếc compa ở hai châu lục, chưa anh nào chịu ngả nghiêng. Và rồi thế giới lại chịu chung hậu quả với họ, thậm chí nhiều hơn họ chỉ vì tai bay vạ gió và ít năng lực chống chịu hơn. Họ là gì, họ là những tờ giấy, chấp nhận bị vẽ tùy ý. Ở đâu đó là châu Phi, Trung Đông, châu Mỹ Latinh. Hạt lúa mỳ đứng ngồi không yên, hết ra rồi lại vào, hết đứng lại ngồi, vụ này đã qua vụ kia sắp tới, đợi đến mọc rễ mọc mầm mà vẫn không thể băng qua biển Đen và vì vậy tại Trung Phi, người dân có một chiếc nồi rỗng tuếch và phải nhịn đói. Vấn đề là vài “nông dân không chính hiệu” gieo hạt lại gieo thêm cả mìn. Và sau đó các mẹ mìn này không chịu vớt sản phẩm của mình lên. Chú ý, đây là “mẹ mìn” theo nghĩa đen, chứ không phải “mẹ mìn” theo nghĩa bóng mà các bạn vẫn thấy hoặc vẫn nghĩ. Sau đó thì các hậu duệ của đế chế Nga và đế chế Ottoman đành phải giải quyết hậu quả của những kẻ đem con bỏ chợ, phải nâng chúng như nâng trứng, hứng chúng như hứng hoa, không phải vì chúng còn non nớt mỏng manh, mà vì chúng có thể phát nổ tanh bành bất cứ lúc nào. Thỏa thuận đã ký nhưng người ta trở mặt như trở bàn tay và thực hiện một nửa có lợi cho mình một cách ranh mãnh. Một nửa thỏa thuận thì không phải là thỏa thuận.
Chắc chắn giờ này đang mưa rả rích nhưng tôi lại đang nghe bài hát “Giọt nắng bên thềm” do Bằng Kiều trình bày. Đây đúng là sự thật, bạn cứ tin như thế. Tại nơi những dòng chữ này đang được viết lên. Thiên nhiên thật quá vô tình. Cảm xúc không biết nên đặt ở đâu, và cuối cùng thì giãi bày ở đây. Nó thuộc về nơi này và vào thời điểm này, với chính tôi. Nhưng khi nó được công khai, thì thực sự “Bài hát cho em giờ đã hát cho mọi người”.
Không rõ giọng một người khi nói có mối liên hệ nhiều với khi hát hay không. Nếu có thì dù có hỏi bình luận của mọi người, khách quan mà chê thì ngại ngùng, nhưng mà cười gượng thì không thể mà sẽ cười lăn lóc, cười rũ rượi cho xem. Vì nếu tôi cất giọng, thì e rằng các bóng đèn chùm trên trần nhà sẽ vỡ tan và rơi xuống sàn, cửa kính gần đó có thể nứt vỡ như thể chịu xung chấn vì vừa có một thiên thạch rơi xuống trái đất. Có thể tưởng tượng âm thanh có sức công phá mạnh đến mức nào. Hoặc là sau khi tiếng hát vụt tắt như thiên thạch bị đốt cháy khi lao vào bầu khí quyển trái đất, thì bạn chỉ còn thấy những đôi dép lê do chủ nhân chạy mất, còn những ai đi giày, xăng đan, tông lào thì sau khi hớt hải chạy thẳng một hồi vì tai đã ở khoảng cách đủ xa để không nghe thấy tiếng hát, cúi xuống thở phào vì không phải đi tất hoặc chân đất. Lời khuyên trong trường hợp này là nên chạy thẳng chứ đừng chạy vòng vì bạn đang chạy trốn âm thanh (trừ khi có quá nhiều bức tường cách âm). Dép lê tặng lại cho chủ quán, hy vọng chủ quán không nằm trong số những người chạy, vì nếu không thì anh ấy hoặc cô ấy không chỉ mất dép mà còn mất tiền nữa. Nếu anh làm ra dịch vụ, mà anh còn không hiểu nó, thậm chí sợ hãi nó, thì ai sẽ hiểu đây. Người mua bị lừa phỉnh đã đành, giờ đến kẻ bán cũng bị bịp bợm nữa.
Tôi ắt hẳn đang phóng đại, vì mô tả tiếng hát mà như tiếng hét vậy. Vì thế, hãy cười lên. Nhưng thật kỳ lạ, tôi lại rất thích nghe hát. Tôi thường nghe khi làm việc với máy tính hoặc đọc báo, khi dọn dẹp nhà cửa cách đây 3 năm về trước. Nếu tôi hứng thú, tôi sẽ dành cả ngày để dọn dẹp mà không thấy chán. Tôi nghe nhạc lúc vui, tôi nghe nhạc cả lúc buồn, âm nhạc có thể xoa dịu tinh thần rất diệu kỳ.