Tôi vừa nghe 2 MC bình luận rất rôm rả về cuộc thi của loài cua, tương tự như Sumo, môn thể thao cổ truyền của xứ sở mặt trời mọc. Chú cua được trao giải nhất, tức là Miss hay Mister có trọng lượng 1,5kg, với tiền thưởng hơn chục triệu đồng. Giải nhất ở đây tương đương hoa hậu trong cuộc thi sắc đẹp, nhà vô địch trong giải đấu quyền anh, trạng nguyên trong cuộc thi khoa cử, hoặc quả bóng vàng, chiếc kéo vàng, bàn tay vàng, cành cọ vàng, thậm chí cả mâm xôi vàng…Bạn sẽ rất hân hạnh nếu được tham dự hầu hết các lễ trao giải trên và rất can đảm nếu dám đến để được nhắc tên chỉ một trong số các lễ trao giải còn lại. Nếu giành hạng nhất, bạn sẽ đội vương miện trên đầu, đeo đai vô địch ngang lưng, mũ mão vinh hiển về làng với áo dài khăn gấm. Và vì quá nhỏ, bạn lọt thỏm trong tất cả những thứ này. E rằng người quản lý hoặc chủ nhà hoặc lái buôn phải sờ nắn nhiều lần mới tìm thấy nhà vô địch. Tóm lại bạn là số 1, nhưng không phải số 1 bao giờ cũng tốt nhất, vì có thể nhất từ dưới lên.
Để đeo đai vô địch, các ứng cử viên phải đạt rất nhiều tiêu chuẩn khắt khe. Trước hết, chủ nhân của các ứng viên phải cam kết gà nhà của mình nguồn gốc từ đất mũi. Nhưng nếu các sumo cua này bơi từ đất eo hoặc đất bụng ra đất mũi thì có sao hay không. Có lẽ diện tích nó nhỏ hẹp nên giá trị cao là đúng. Tôi chợt nhớ ra rằng mình từng lên kế hoạch bài bản đầu tư cho mèo Tôm tham gia cuộc thi mèo đẹp nhưng vì covid mà cuộc thi bị lùi vô thời hạn. Mặc dù tiếc nuối, nhưng vì đã từng lên kế hoạch đưa gà nhà đi thi nhưng chưa có cơ hội, nên tôi cũng muốn góp chút ít chuyện cho vui.
Tiêu chuẩn tiếp theo là mỗi ứng viên phải đủ một cặp càng (đương nhiên, đây là phần giá trị nhất rồi), một cặp chân bò ( để di chuyển trên cạn), một cặp chân bơi (để di chuyển dưới nước), tức là dù là sinh vật biển nhưng bạn phải có khả năng sinh tồn trong nhiều hoàn cảnh cả trên cạn và dưới nước, ngoại trừ trên không – tức là có cánh và cái gọi là đi vào lòng đất – khả năng là có cái mũi như chuột chũi hay lợn rừng, thậm chí sa mạc cũng nên – tức là có cái biếu để trữ nước như lạc đà vậy. Nhưng khi bạn có tất cả những cái đó, mọi thứ sẽ được đa dạng thêm như phải sống được ở bên ngoài trái đất, nhắc lại là không phải như phi hành gia nhé. Vì không thể sống trong không gian chật hẹp như trên ISS cho 8 tỷ người, vậy phải phóng bao nhiêu trạm ISS đây. Và các phi hành gia chỉ sống trên ISS trong ngắn hạn thôi. Chúng ta không thể cứ lộn nhào trong 50 năm được. Sau đó, mọi thứ sẽ được nâng cấp lên mức độ cao hơn, đó là sống được trên sao Diêm Vương chẳng hạn…Điều này hoàn toàn nhất trí. Bây giờ càng kỳ quặc càng đáng tin. Khi khoa học chưa thể giải mã thì không phải thần linh mà ma quỷ sẽ dẫn đường con người làm những thứ kỳ quái.
Thứ ba là cua không bị bám bẩn hay ký sinh trùng, tức là sạch sẽ và không bệnh tật. Chà, có vẻ rất là đúng rồi, nhưng lại không hợp thời suy diễn. Điều này có thể nhiều người phê phán. Nhưng mà không, vì tôi căn cứ vào thực tế ở châu Âu. Giá năng lượng tăng cao đến mức người ta phải tối đa hóa trong việc tiết kiệm điện và khí đốt, thích nghi với sự bẩn và để vi khuẩn sinh sôi tự nhiên thay vì tắm giặt. Đó là lời khuyên ở châu Âu, bằng cách này sẽ ít phải mua khí đốt. Điều gì khiến giá khí đốt tăng cao? là vì họ đã tung đòn trừng phạt vào ngành năng lượng của xứ sở Bạch Dương, và họ nhận được boomerang ấn tượng. Và rồi họ gào thét rằng Nga dùng năng lượng làm vũ khí. Sau đó họ lại thét gào Nga sử dụng thời tiết làm vũ khí. Nhưng thứ nhất thì còn hiểu được. Vì lãnh đạo Mỹ không ngừng cáo buộc nhà lãnh đạo Nga tăng giá cả ở Mỹ, không rõ bằng cách nào. Tôi tưởng tượng ông ấy đi đến các kệ hàng trong siêu thị ở xứ sở cờ hoa và ghi mức giá mới lên các kệ hàng bằng chiếc bút máy Thiên Long, trong bộ vest đắt tiền kiểu Ý với ly là thẳng tắp đến tận chân trời châu Phi, cà vạt đỏ như cà chua trong lễ hội ở Tây Ban Nha, đồng hồ Thụy Sỹ phiên bản giới hạn, kèm theo cả dàn vệ sỹ lực lưỡng đeo kính râm, tai nghe và bộ đàm, mặt lạnh như tiền, mà không trong cơn bão tuyết như quái vật chưa từng thấy trong lịch sử thì bây giờ tôi phát hiện ra có nhiều thứ lạnh hơn cả tiền. Nhưng về mùa đông đến sớm hay muộn có phải do Nga hay không? Chà, năm nay đang có bão tuyết khủng khiếp đang bao trùm một số thành phố nước Mỹ. Tôi sẽ chẳng muốn nghe ai đó cáo buộc ai đó đang dùng vũ khí khí hậu. Ồ trên đời này có một số thứ xảy ra thật đúng lúc. Lần đầu tiên trong đời thật là dễ dàng nhất để tin vào những điều vô lý nhất.
Ảnh: Sưu tầm
Thứ tư là phản xạ tốt. Tôi hết sức tán thưởng tiêu chuẩn này. Các giám khảo sẽ thử phản xạ của các thí sinh khổng lồ bằng tay không, để xem sức kẹp của những cặp càng khủng này ra sao. Nếu cua phản xạ càng nhanh thì nghĩa là khả năng các giám khảo phải chịu đau càng cao rồi, và càng đau thì nghĩa là càng cua càng khỏe. Tôi đánh giá cao sự hy sinh của ban giám khảo. Đề nghị chọn giám khảo có tuổi tác không quá cao để phản xạ của họ không quá chậm. Và không để móng quá dài như một phụ kiện bảo vệ tự nhiên (không phải là tôi thiên vị nữ giới). Trên đời có nhiều nỗi đau, muôn hình vạn dạng, nhưng nỗi đau bị cua kẹp thật khó để nói nên lời. Tôi chợt nhớ đến trận đấu quyền anh giữa một chú kangaroo và một võ sỹ. Không rõ chế độ ăn uống và tập luyện ra sao mà trông cơ bắp nó cuồn cuộn như bò siêu thịt vậy. Cả hai cứ giơ giơ đại khái là tay của mình ra nhử xong rồi lại rụt lại. Nhưng muốn kangaroo ra đòn thì võ sỹ phải đấm nó trước. Vì nó là động vật và không phải động vật ăn thịt, nên nếu bạn không khiêu chiến, nó sẽ không tấn công lại bạn. Và khán giả chẳng có gì để xem. Nhưng một cú đá của nó thì liên tiếp không thể dừng lại và chẳng tuân theo luật chơi. Khi trọng tài can ngăn và đẩy nó ra vì nó đang đấm đối thủ tơi tả, thì ngay lập tức nó quay ngược lại, đấm thẳng vào mặt trọng tài một cú trời giáng. Đáng tiếc, nó không hiểu rằng không được đánh trọng tài. Bạn sẽ không thể hình dung ra việc đối phó với một kẻ không tuân theo bất cứ luật chơi nào, quy định nào, không cần biết thế nào là chơi đẹp, không biết giới hạn ở đâu, được phép dùng tay hay dùng chân. Đó là một kẻ bất hảo, chỉ có thể khẳng định nó là động vật. Vì chẳng lẽ chúng ta lại đánh nhau với một cái cây, nhưng khi chúng ta chặt cây thì dòng nhựa sẽ chảy ra, nghĩa là nó cũng biết đau đấy. Điều đó đồng nghĩa, dưới cả thực vật là đồ vật.
Tiêu chuẩn quan trọng nhất là trọng lượng, do vậy cua phải bị trói bằng dây không trọng lượng. Giống như thổ dân vậy, mặc trang phục bằng lá cắt xẻ táo bạo như lá đu đủ thì mặc cũng như không. Bằng cách nào đó họ đang luôn luôn trong phần thi trình diễn áo tắm của các cuộc thi sắc đẹp hoặc “nude để bảo vệ môi trường” như trào lưu cách đây nhiều năm. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao các thổ dân đã bảo vệ môi trường sống của họ tốt hơn chúng ta, vì họ nude quanh năm. Chứ không phải là họ sẽ bắn cung tên vào máy bay của các nhà thám hiểm, khiêng những du khách ngang bướng thâm nhập vào rừng rậm địa bàn sinh sống của họ để ném vào bếp lửa đang cháy phừng phừng, thậm chí treo ngược những người ‘tiên phong” này lên cành cây để chờ phán xét của tộc trưởng như một con dê tế thần. Đó là những gì tôi đã xem trong các bộ phim phương Tây. Vì vậy, đừng trách móc các người đẹp khi họ bảo vệ môi trường chỉ trong một bộ ảnh, làm sao hiệu quả cao được. Thật may là đa phần thổ dân đều có làn da đen hoặc đỏ, nếu không thì thật là ái ngại. Mỗi lần xem các diễn viên biểu diễn cồng chiêng trong trang phục của một số dân tộc cao nguyên mà tôi cứ thấy thế nào ấy. Rõ là mình xem công khai trên ti vi, mà cứ như xem trộm vậy. Đây gọi là ngượng ngùng khi được công khai và khác với công khai những điều đáng để ngượng ngùng.
Có một điều thế này, nếu mèo Tôm chiến thắng trong cuộc thi mèo đẹp, nó sẽ cảm nhận được vinh quang chiến thắng của mình, không giống như chú cua vô địch. Không sớm thì muộn, nó cũng kết thúc với màu đỏ quạch bên những làn khói uốn lượn đầy mê hoặc nhưng cũng đầy chết chóc, và bốc lên đến đỉnh của trần nhà, va vào với volumn bằng 0, tỏa ra xung quanh và quay ngược lại táp vào mặt thực khách, lúc này cũng đang đỏ lừ với volumn của radio những năm 90 khi không bắt được đúng tần sóng vì quốc lủi, dè dè, lè nhè, lao xao… Nhưng cuối cùng thì số phận của nó cũng phải được định đoạt, dù đổi màu hoặc không đổi màu. Và cuộc đời có thể kết thúc sau khi bạn giành vương miện, chứ không phải lên hương hay tỏa sáng. Nó không được sải bước trên các sàn diễn, khoác trên những bộ trang phục sành điệu nhất và mỗi lần tạo dáng, nó sẽ khoe ra nơi quyến rũ nhất, hấp dẫn nhất với khán giả, nói ở phạm vi hẹp hơn là thực khách, đó là cặp càng. Có ai muốn xem càng cua không? “Số báo danh 008, số đo càng cua là…, số đo mai cua là…”Khi đó dây trói được tháo ra như tháo khăn voan vậy, vứt xuống dưới khán đài. Khi mua cua, bạn được khuyến mại vài thêm dây trói. Khi xem cua trình diễn, bạn có thể không mua được cua, nhưng nhận được dây trói cua miễn phí. Đừng khoe ra, nếu không bạn sẽ bị xơi tái càng nhanh hơn. Bạn là nhà vô địch, bạn giành huy chương vàng và sau đó bạn có thể bốc hơi như làn khói. Nhưng nhà vô địch đã làm được nhiệm vụ quan trọng của mình, là quảng bá giá trị đặc sản. Thật là một điều thật giản dị.