Thời gian trôi đi quá nhanh một cách vô tình. Tôi lặng lẽ ngắm cánh hoa rơi ngoài cửa sổ. Lặng nhìn cuộc đời băng qua một đi không trở lại. Nhìn về quá khứ, có những điều tiếc nuối vô cùng. Chỉ biết nói giá như ngày ấy mình thế này, giá như ngày ấy mình thế kia, thì giờ đây đã không phải ôm trong mình niềm tiếc thương vô bờ. Nhưng thời gian nào có quay trở lại để ta sửa chữa những điều lầm lỡ. Hoa đã tàn liệu có bao giờ thắm trở lại. Mây đã tan liệu có bao giờ còn tụ trên bầu trời. Tại sao trong cuộc đời lại có vô vàn những điều tiếc nuối. Tôi đã để vụt khỏi tầm tay bao nhiêu người tốt chỉ vì kiêu kỳ. Nghĩ lại thấy mình thật đáng trách biết bao nhiêu. Trong tuổi xuân tươi đẹp ấy, tôi đã gặp gỡ rất nhiều người tốt đẹp và đã để tuột mất họ chỉ vì sự kiêu kỳ của mình. Họ đã ở rất gần, ngay trong tầm tay, song song cùng bước nhưng lại chẳng thành đôi vì sự lửng lơ của mình. Bản thân lúc ấy thấy họ buồn bã vô cùng, còn tôi lại cảm thấy hết sức bình thường. Khi mình biết nuối tiếc thì thực sự đã xa quá rồi ngày xanh ơi.
Nuối tiếc
18/07/2024